13 Comments

VÌ KHI ĐÃ YÊU (PHẦN II): Trò đùa của một kẻ cô đơn ở trên cao

(Phần I : nửa đầu , nửa sau )

Phần II:

Thời gian thấm thoát trôi nhanh, đã qua một mùa xuân rồi, đang vào hè, ngay sát mùa thi đại học. Tại sao mùa thi lại là mùa hè cơ chứ? Cả trăm con người chui vào một cái lò luyện thi, đúng là quá thử sức chịu đựng của sĩ tử mà. Minh tranh thủ giờ nghỉ trưa qay xe về đón Nhi, họ ăn nhanh bữa trưa rồi làm 2 cốc chè cho “hạ hỏa”, “Ước gì bây giờ mà có cơn mưa thì sướng anh nhỉ?” “Anh ước thế cả ngày nay rồi, ăn nốt đi rồi chúng ta lại đi chiến đấu tiếp”

“Ầm! Đùng!” có tiếng sấm chớp đằng xa, rồi trời nhanh chóng tối dần lại, mây đen thi nhau kéo đến, Nhi reo lên: “Ô thành thật rồi này, em ước nó phải khác”, nhìn cô cười thích thú, anh cũng cười “Mát rồi, thì liệu mà học nhá” “Tuân lệnh, hì hì”. Cơn mưa rào mùa hạ nhanh chóng đến, làm tiêu tan cái nóng bức, khiến người người đều có sinh lực làm việc vậy. Nhìn theo hai con người âu yếm đèo nhau, vui vẻ cười đùa lao nhanh về phía trước, phía mà mây đen giăng kín, chìm khuất vào cơn gió mạnh cuốn theo bụi đường tung mù mịt. Ít ra trong phút giây này, họ đang hạnh phúc.

***

Nếu yêu thương là phải trả giá bằng đau thương, thì đấy đơn giản cũng chỉ là một trò đùa của ông trời, một kẻ cô đơn ở trên cao mà thôi.

Đêm hôm ấy, tiếng chuông điện thoại vang lên vội vã, Nhi bật dậy, cố gắng chạy thật nhanh xuống bắt máy để bé Bin ko bị giật mình tỉnh giấc.

–         Đây có phải là số nhà của ông: Trần Tiến Thịnh ko ạ? Hiện giờ ông đang nằm viện A trong tình trạng rất nguy kịch, mời người nhà đến ngay. Tút tút tút…

Tiếng nói ấy sao mà lạnh lùng thế, cô ko biết mình có hiểu người đó nói gì ko, nhưng thấy tai mình ù đi, trái tim như bị rạch ra, đau đến ko thở được, đôi chân muốn đứng vững nhưng sao ko còn đủ sức nữa. “Ko! Ko được thế này, ko được nghĩ linh tinh”_ một ý nghĩ vụt lóe lên, cô tự trấn tĩnh bản thân. Bố hay khen cô là người mạnh mẽ mà, ko được mất niềm tin thế, con người chết đâu có dễ dàng. Chỉ 15’ sau, cô và mẹ đã đến bệnh viện. Bố cô đang được cấp cứu. chiếc đèn phòng mổ vẫn sáng, từng phút từng phút sao mà trôi chậm đến vậy cơ chứ, hai bàn tay cứ vò vào nhau, bứt rứt. Nghe viên cảnh sát nói tên khốn nào đó đã đâm vào xe bố cô và bỏ chạy, hiện đang truy tìm tung tích… cô ko tập trung nghe, chỉ ậm ừ cho qua, ánh mắt chỉ chăm chăm nhìn về phía phòng mổ. “Cạch”, đèn đã tắt và cửa phòng đã mở. Bác sĩ bước ra.

–         Xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức, mọi người vào nhìn ông nhà lần cuối.

Giọng nói đều đều lạnh tanh của ông bác sĩ phát ra như một cái máy, cô ko tin đâu, “Ông nói dối, ko phải thế, ông phải cứu bố tôi, bố tôi ….làm sao mà … chết.. chết rồi ư, chết hết rồi ư?” cô cũng ko rõ chính bản thân mình đang nói cái gì. Bác sĩ khẽ đẩy tay cô ra, nói xin lỗi và bước đi. Cô thẫn thờ bước vào phòng, bố cô vẫn nằm đấy, người đàn bà kia đang khóc lóc ầm ĩ bên cạnh ông, “Đừng khóc, bố sẽ tỉnh giấc đấy, để cho bố con ngủ”.

–         Bố mày chết rồi, mày có nghe ko, chết rồi mà mày còn đứng như trời chồng ra thế à….huhu, chết rồi chết rồi…

–         Ko đâu, sao mẹ nói ác thế, bố con…_ cô ngồi phịch xuống, nền gạch bệnh viện lạnh tanh, cái lạnh lan tỏa khắp người làm cô rùng mình.

Tang lễ được tổ chức lặng lẽ. Tiếng kèn trống não nề, tiếng người khóc than, tiếng người nói chuyện râm ran… Cô mặc chiếc áo tang ngồi đấy như một người máy được lập trình cúi đầu cảm ơn từng đoàn người đến viếng.

–         Con kia, bố mày chết mà mày cũng ko rơi một giọt nước mắt là sao_ mẹ cô đùng đùng đứng dậy chỉ thẳng vào mặt cô mà quát, mọi người bắt đầu rì rầm, bàn tán_ uổng công bố mày thương mày như thế. Mày là con khốn nạn, vì mày mà mẹ mày chết, con tao chết và giờ là bố mày, sao mày ko chết đi. CON SÁT NHÂN!!!_ bà ta lao vào đẩy Nhi như một kẻ điên, cứ thế đấm đá cô cho thỏa cơn điên của mình.

Minh chạy tới, cản bà ta lại và dìu Nhi đứng dậy, đi lên gác. Đúng là từ khi biết tin bố cô mất, ngày nào anh cũng ở bên cô, nhưng cô tuyệt ko rơi một giọt nước mắt, điều đấy càng khiến anh thấy lo hơn. Anh để cô ngồi lên giường:

–         Em đau lắm ko ? bà điên suốt ngày ăn nói linh tinh! _anh bực tức nói

–         Anh ah, tuần trước, bố nói, sau khi em thi xong đại học, bố sẽ đưa cả nhà đi du lịch đấy. Em thích lắm. Đã lâu, em ko được đi chơi với gia đình rồi. Ngày em bé, bố toàn đưa mẹ con em đi chơi thôi. Chụp nhiều ảnh lắm, em lấy anh xem nhé.

–         Em à…

–         Sau khi mẹ mất, bố thương em nhất, có lần…._ cô như chìm đắm vào thế giới nào đó mà anh ko chen vào được mà đưa cô ra ngoài.

Anh bất lực nhìn Nhi. Vẫn nụ cười trên môi cô, nhưng ko còn tươi tắn như mọi lần, mà vô hồn, mệt mỏi.

Bao nhiêu kỉ niệm của 2 bố con, cô tươi cười kể cho anh, như nó mới chỉ là hôm qua, như bố cô vẫn còn sống, chỉ tối nay thôi, cô sẽ lại mở cửa đón bố, lấy cơm cho bố ăn và nói với bố về chuyến du lịch sắp tới. Mỗi lời nói của cô đang bóp nghẹt tim anh, anh ôm lấy cô, “Xin em, đừng nói nữa”, Cô vỗ vỗ vào lưng anh, “Bố em khen anh nhiều lắm đấy, làm người ta ghen tị ghê, hihi…”

Trời đã tối, Minh giật mình tỉnh giấc, anh tự trách mình vô tâm mà ngủ quên mất lúc nào ko hay. Anh đưa mắt tìm Nhi, cô đang đứng tựa bên cửa sổ, nhìn ra ngoài. Mùa hè nên hay mưa rào. Mùi âm ẩm, ngai ngái xộc ngay vào mũi Minh.

–         Anh xin lỗi, anh ngủ lâu chưa?

–         Ko sao, anh giúp nhà em cả ngày hôm này cũng mệt mà. Anh à,  anh đừng ở bên em nữa, những người em yêu thương đều chết đi… Bà ấy nói đúng… em là kẻ giết người

–         Em nói cái gì đấy, quay lại, đối diện anh mà nói_ anh tiến đến sau lưng cô.

–         Là tại em, họ ko có tội tình gì cả, sao lại chết được, do em hại, là do em hại

Anh kéo cô quay lại, dùng hai tay lay cô:

–         Em điên rồi à, người mất cũng đã mất rồi, người giết họ ko phải là em, em thế này  làm sao mà bố mẹ em trên trời an tâm được đây_ trong phút chốc anh khẽ giật mình, anh đang nói cô hay đang tự bào chữa cho mình.

Cô hoảng loạn đẩy anh ra, bước chân loạng choạng lùi lại:

–         Đừng lại gần em!

–         Được rồi_anh nhìn cô bất lực, cầm cây kéo gần đấy đưa lên cổ mình_ anh chết đi là được chứ gì, rồi lên trời gặp bố mẹ và em em hỏi xem họ chết có phải là do em hại hay ko?

Nói là làm, anh đưa kéo lên và đưa xuống, Nhi sợ hãi giữ tay anh lại:

–         Xin anh, đừng! Em ..Em  ko thể mất cả anh được.

Anh thở dài, buông cây kéo ra và ôm lấy cô: “Anh biết em mệt mỏi lắm rồi, khóc đi em, khóc đi cho nhẹ lòng_anh xoa xoa lưng cô, khẽ nhẹ vuốt tóc cô_bố em thương em nhất, nhìn thấy em thế này, ông ko an lòng ra đi đâu, khóc đi em”.

Bao nỗi niềm uất ức, xót xa dần trào ra khóe mắt, Nhi túm lấy áo Minh mà vò, gục mặt vào lòng anh, cô hét lên đầy đau đớn “Aaaaaaaaaa”.

Cô òa khóc nức nở.

–         Đúng rồi, khóc đi em.

–         Em… e..m mất bố…thật rồi…bố ơi!!! Minh ơi… bố em…Em sợ lắm.. đừng ai ra đi nữa… e ko muốn..xin trời đấy…con xin ông đừng cướp hết của con..

Cứ thế cô ở trog lòng anh khóc ngon lành như đứa trẻ, khóc đến lả đi, tỉnh dậy lại khóc. Đêm ấy dài lắm, có nhà nào ru con, tiếng ru trầm ấm, nhòa đi trong cơn mưa dai dẳng:

“ À ơi, công cha như núi Thái Sơn

Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra

Một lòng thờ mẹ kính cha

Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con”

****

Đã hơn hai năm trôi qua từ cái ngày đấy, cô bây giờ đã là sinh viên trường sư phạm, anh cũng được thăng chức lên làm giám đốc marketing. Họ sống bình yên trong một căn hộ ko rộng lắm nhưng đủ cho hai người. Đó cũng là cuộc bỏ trốn mà họ chấp nhận, để đánh đổi lấy một chìa khóa mở ra con đường khác dễ đi hơn.

Nhìn cô bây giờ đang vui vẻ xếp đồ cho chuyến di du lịch sắp tới, anh cũng thấy vui lây. Có lẽ cô ko bao giờ biết được cô quan trọng với anh đến nhường nào!

–         Anh nhìn gì em mà ghê thế? Anh thấy em mang thế này đủ chưa?

–         Em định đi di cư luôn đấy à? Mang nhiều thế, anh vác sao nổi

–         Nhưng chả bỏ được cái gì lại cả_cô đắn đo_hay em để hết đồ của anh lại, em sẽ cho anh dùng ké đồ của em hehe

–         Thế thì đây là cuộc đi chơi của hai chị em gái à?

–         Ừ. Cô ranh mãnh trả lời

–         Á à, ừ à, đứng lại cho anh xem nào

–         Ngu gì đứng lại haha

–         Bắt được rồi nhá, anh cù em chết này

–         Á á buồn buồn, e biết lỗi rồi, e xin lỗi

Anh bỏ cô ra, mặt anh buồn lắm. Cho dù có làm bao nhiêu chuyện cho cô vui, nhưng anh luôn cảm thấy một cảm giác tội lỗi đè nén lên mình. Anh nhìn cô:

–  Em nói anh nge đi, khiến em phải bỏ nhà mà đi là anh đã sai phải ko?

–  Ko! –cô cương quyết trả lời- Khi em nhận lời đi theo anh, em sẽ ko bao giờ hối hận. Nhờ có anh, bây giờ em mới có cơ hội để trở thành cô giáo, được thực hiện ước mơ của mình, và một ước mơ khác của em là đc ở bên anh cho đến hết cuộc đời này.

–  Nhưng đó mới là nhà của em, em ko nhớ bé Bin sao?

–  Đây mới là nhà của em, nơi nào có a. Bin là một phần cuộc đời em. Khi nào em nhớ nó, em sẽ trốn về nhìn nó cho thật đã. Hì hì.

Cô hay về khu nhà xưa để lén nhìn bé Bin, rồi về kể cho anh nghe bé đã lớn thế nào, biêt đi ra sao. Một lần bé Bin nhìn thấy cô, chập chững chạy lại, dang tay ra như thể muốn ôm cô sau bao nhiêu ngày xa cách, nhưng bị cô trông trẻ giữ lại. Giống như Nhi, Bin cũng coi cô là một phần quan trọng  của cuộc đời mình, dù cho bé chưa hiểu chuyện nhưng bóng dáng người chị bên mình suốt những ngày hè đêm đông, làm sao quên dễ dàng được. Tôi hôm ấy, cô sà vào lòng Minh khóc ấm ức. Anh thương cô lắm. nhưng anh ko thể làm được tất cả những gì cô muốn. Người đàn bà ấy đã đổi tiền lấy tự do cho cô. Anh còn nhớ rất rõ lời bà ta nói với anh “Nếu đã muốn đưa nó đi, tốt nhất anh hãy đưa nó đi thật xa mắt tôi. Tất cả tài sản ít ỏi của nhà này tôi sẽ để nuôi bé Bin, từ giờ nó sẽ ko còn mối liên hệ gì với nhà này cả”. Anh hỏi cô có đồng ý ko, cô suy nghĩ rất lâu, Minh biết lí do là bé bin. Nhưng cuối cùng cô cũng đồng ý, bố mẹ cô đều đã mất, cô ở lại cũng ko còn ý nghĩa gì. Còn ở lại, những trận đòn roi, những trận xỉ vả của bà ta chỉ khiến bé Bin hoảng sợ. Và thực lòng, cô cũng thấy mệt mỏi và sợ hãi, muốn bỏ nơi đây mà đi theo anh, bến bờ bình yên của cô.

Cuộc sống ban đầu cũng có chật vật, nhưng khi đêm về họ sưởi ấm cho nhau, bỏ mặc tất cả những điều đấy lại. Hai con tim tự trấn an và tiếp sức cho nhau để ngày hôm sau lại có thể cố gắng. Họ yêu nhau và bây giờ cuộc sống còn khiến họ cần nhau, ko thể xa rời.

–         Anh ơi, hay lần du lịch này mời cả bố mẹ anh cùng đi nhé

Anh ko nói gì cả.

Có nhiều lần, Nhi nói bóng gió muốn anh đưa về nhà thăm bố mẹ anh. Nhưng anh toàn lảng tránh. Cô cũng ko dám nhắc nhiều. Vì … anh cũng giống cô mà.

(còn tiếp)

13 comments on “VÌ KHI ĐÃ YÊU (PHẦN II): Trò đùa của một kẻ cô đơn ở trên cao

  1. oi! Bao h toi moi tim dk nguoi nhu anh Minh day!

  2. mình ngưỡng mộ bạn lắm lun à, mình cả đời chưa từng viết đc 1 bài văn ra hồn

  3. o o, triet li, triet li. Imposible and I’m posible! Há há!

Leave a reply to Hae Ry Cancel reply